Gió Lào đã viết:Một ngày tôi vào thăm Ngã ba Đồng Lộc, được nghe lại bài thơ "Cúc ơi" mà thấy lòng mình đau thắt lại. Bài thơ xúc động đến nỗi mỗi khi đọc nó thấy có gì đó gai gai khắp người, cay cay nơi khóe mắt. Tuổi trẻ chúng ta đã làm gì khi bằng tuổi của các cô gái ngày ấy...
Bài thơ này nhà thơ Yến Thanh viết khi mọi người tìm thấy xác 9 cô còn lại một mình cô Hồ Thị Cúc vẫn chưa tìm thấy thi thể. Cũng đúng thôi, bom nó cày xới như thế tìm một xác người đâu phải là chuyện đơn giản. Thế nhưng có một điều kì lạ là khi bài thơ này được đọc lên để khấn cho Cúc, thì sau đó mọi người đã tìm được xác cô... Có lẽ trời cũng thấu hiểu được lòng người và ông trời đã xúc động với nhân tình...
Ngày 30/4 sắp đến, tôi muốn được chia sẻ với các bạn bài thơ này:
CÚC ƠI
Tiểu đội đã xếp một hàng ngang
Cúc ơi em ở đâu không về tập hợp?
Chín bạn đã quây quần đủ hết
Nhỏ-Xuân-Hà-Hường-Hợi-Rạng-Xuân- Xanh
A trưởng Võ Thị Tần điểm danh
Chỉ thiếu mình em
(Chín bỏ làm mười răng được!)
Bọn anh đã bới tìm vết cuốc
Ðất sâu bao nhiêu bọn anh không cần
Chỉ sợ em đau nên nhát cuốc chùng
Cúc ơi! Em ở đâu?
Ðất nâu lạnh lắm
Da em xanh
Áo em thì mỏng!
Cúc ơi! Em ở đâu?
Về với bọn anh tắm nước sông Ngàn Phố
Ăn quýt đỏ Sơn Bằng
Chăn trâu cắt cỏ
Bài toán lớp Năm em còn chưa nhớ
Gối còn thêu dở
Cơm chiều chưa ăn
Ở đâu hỡi Cúc
Đồng đội tìm em
Đũa găm, cơm úp
Gọi em
Gào em
Khan cổ cả rồi
Cúc ơi!
Cuối tuần vừa rồi đi thăm Ngã Ba Đồng Lộc, Nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn, Thành cổ Quảng Trị và Truông Bồn. Thắp nén nhang cho các anh hùng liệt sĩ lại được đọc lại một bài thơ Lời thỉnh cầu ở Nghĩa trang Đồng Lộc của Vương Trọng. Thật là xúc động biết bao! Post lên đây để anh em đọc và nhớ về ngày thương binh liệt sĩ 27/7.
LỜI THỈNH CẦU Ở NGHĨA TRANG ĐỒNG LỘC
- Mười bát nhang hương cắm thế đủ rồi
Còn hương nữa hãy dành phần cho đất
Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi
Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc
Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp
Như cỏ trong thung, như nắng trên đồi.
- Hoa cỏ may khâu nặng ống quần, kìa!
Ơi các em tuổi quàng khăn đỏ
Bên bia mộ xếp hàng nghiêm trang quá
Thương các chị lắm phải không, thì hãy quay về
Tìm cây non trồng lên đồi Trọ Voi cùng bao vùng đất trống
Các chị nằm còn khát bóng cây che.
- Hai mươi bảy năm qua chúng tôi không thêm một tuổi nào
Ba lần chuyển chỗ nằm lại trở về Đồng Lộc
Thương chúng tôi, các bạn ơi, đừng khóc
Về bón chăm cho lúa được mùa hơn
Bữa ăn cuối cùng mười chị em không có gạo
Nắm mì luộc chia nhau rồi vác cuốc ra đường.
- Cần gì ư, lời ai hỏi trong chiều
Tất cả chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu
Ngày bom vùi tóc tai bết đất
Nằm xuống mộ rồi mái đầu chưa gội được
Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang
Cho mọc dậy vài cây bồ kết
Hương chia đều trong hư ảo khói nhang.
Đồng Lộc, 05-7-1995
_________
Bài thơ này được khắc vào bia đá ở nghĩa trang Đồng Lộc. Và cũng từ ý tưởng của bài thơ , người ta đã trồng hai cây bồ kết ở nghĩa trang này, đến nay hai cây bồ kết đã được 10 tuổi, tán toả mát một vùng rộng trong nghĩa trang.