12B1 CHUYÊN TOÁN 1989-1992

Chào mừng bạn đến thăm ngôi nhà của chúng tôi - Lớp 12B1 Chuyên Toán (1989-1992) - Đại học Vinh.

Nếu bạn là thành viên thì tại sao bạn không đăng nhập đi nhỉ? Chúng tôi luôn vui mừng khi đón bạn trở về ngôi nhà này. Đừng nên ẩn dật hoặc bỏ đi bạn nhé.

Nếu bạn là khách xin bạn cứ tự nhiên như ở nhà. Tuy nhiên, đây là diễn đàn của lớp nên bạn không thể đăng ký thành viên được. Chúc bạn có những giây phút thư giãn tuyệt vời với chúng tôi Smile

Join the forum, it's quick and easy

12B1 CHUYÊN TOÁN 1989-1992

Chào mừng bạn đến thăm ngôi nhà của chúng tôi - Lớp 12B1 Chuyên Toán (1989-1992) - Đại học Vinh.

Nếu bạn là thành viên thì tại sao bạn không đăng nhập đi nhỉ? Chúng tôi luôn vui mừng khi đón bạn trở về ngôi nhà này. Đừng nên ẩn dật hoặc bỏ đi bạn nhé.

Nếu bạn là khách xin bạn cứ tự nhiên như ở nhà. Tuy nhiên, đây là diễn đàn của lớp nên bạn không thể đăng ký thành viên được. Chúc bạn có những giây phút thư giãn tuyệt vời với chúng tôi Smile

12B1 CHUYÊN TOÁN 1989-1992

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
12B1 CHUYÊN TOÁN 1989-1992

KẾT NỐI BẠN BÈ - HƯỚNG VỀ QUÊ HƯƠNG

chao mung ban den dien dan chuyen toan vinh

Latest topics

» HAPPY BIRTHDAY!
by Gió Lào 13/2/2013, 13:38

» Cảm xúc tháng Mười một (Viết cho tuổi 37)
by Gió Lào 23/11/2012, 11:49

» Tạm biệt tháng 9
by Gió Lào 14/11/2012, 17:18

» Cảm xúc tháng Mười
by Gió Lào 14/11/2012, 17:03

» Tạm biệt tháng 10
by Gió Lào 14/11/2012, 17:01

» HAPPY VIETNAMESE WOMAN DAY
by Dungboi 24/10/2012, 11:17

» GÓC LÃNG MẠN
by Gió Lào 20/9/2012, 14:23

» Suy ngẫm về cuộc sống thường ngày
by Dungboi 17/9/2012, 13:47

» ĐỐ VUI CÓ THƯỞNG
by lamtanvth 12/9/2012, 09:12

» Nhật ký Kyoto
by Gió Lào 10/9/2012, 10:53

» XIN CHÚC MỪNG LỚP TA CÓ THÊM THÀNH VIÊN NHÍ
by NIEN CS 8/9/2012, 02:46

» Cảm xúc tháng Chín
by Gió Lào 4/9/2012, 13:27

Top posters

haopt (2395)
ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_leftĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ BarĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_right 
Gió Lào (851)
ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_leftĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ BarĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_right 
hoang hung (664)
ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_leftĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ BarĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_right 
Quy (374)
ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_leftĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ BarĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_right 
canhhv (372)
ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_leftĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ BarĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_right 
Tang (306)
ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_leftĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ BarĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_right 
nguyentrongtinh75 (305)
ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_leftĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ BarĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_right 
NIEN CS (210)
ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_leftĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ BarĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_right 
Dungboi (202)
ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_leftĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ BarĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_right 
chunghuyen (194)
ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_leftĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ BarĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Bar_right 

5 posters

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    avatar
    maithiduyen@yahoo.com


    Tổng điểm : 49
    Tổng điểm : 3

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by maithiduyen@yahoo.com 8/5/2009, 11:05

    Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi's ra khỏi Plaza rồi đứng
    lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng
    trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi
    một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi
    kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.



    - Xin anh... cho tôi ít tiền đi!


    Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng
    tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.



    Ăn mày rất thích kể lể.


    - Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết
    không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi's ở Plaza chắc chắn
    nhiều tiền...



    - Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.


    - Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông
    ta bắt đầu mở máy.



    Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:


    - Thế nào là ăn mày một cách khoa học?


    Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay
    gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.



    Ông ta giảng giải:


    - Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không
    ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn
    mày khác.



    Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên
    tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.



    - Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những
    cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của
    tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ
    hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên
    ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có
    quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng... - ...??? - Tôi đã từng tính
    toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại
    đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu
    còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi
    người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba
    trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một
    ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích,
    ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.



    Ông ta lấy giọng nói tiếp:


    - Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm
    khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách
    hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng
    50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời
    gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.



    - Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi
    căn vặn.



    - Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam
    thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra
    các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ
    không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi
    tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ
    bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng
    này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu
    nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết
    rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể
    ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!



    - Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?


    - Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm
    nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.



    - Hả? Nhiều vậy sao?


    Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:


    - Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng
    ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn
    mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển
    giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1
    nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công
    60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.



    Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám
    khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ.
    Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ
    lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi
    để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang
    mục tiêu bên cạnh.



    Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể
    giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.



    - Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.


    - Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ
    thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh
    đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?



    Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.


    - Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên
    anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu
    anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.



    Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị
    BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu
    nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách
    túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước
    thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc
    nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình
    nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm
    tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn
    cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.



    Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người
    ra.



    - Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!


    Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần
    đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.



    - Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày
    ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được
    tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng
    kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri
    thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người
    thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ
    người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?



    Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng
    dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi
    một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng
    lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.



    Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin
    được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được
    khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là
    tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của
    tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình
    hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.



    Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!


    - Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những
    thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó
    là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.



    Quá chuẩn!


    - Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui
    do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn
    mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm
    nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà
    ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt
    cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.



    - Ối ông cũng có vợ con?


    - Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay
    tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm,
    vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải
    học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi
    có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.



    Tôi buột miệng:


    - Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 8/5/2009, 14:21

    Câu chuyện rất đáng để đọc. Duyến tiếp tục phát huy cho diễn đàn thêm nhiều nét mới nhé. Thanks very much.
    Gió Lào
    Gió Lào


    Tổng điểm : 986
    Tổng điểm : 0

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by Gió Lào 8/5/2009, 14:47

    Không ngờ bạn Duyến nhà mình sưu tầm được câu chuyện hay như thế. Đúng như gã ăn mày kia nói, ăn mày cũng cần phải có tri thức. Tôi nghĩ việc gì cũng thế thôi. Thế nên cũng đừng nên ghét bỏ những gã ăn mày khi suốt ngày cứ nhéo nhéo cạnh bạn mỗi khi bạn đang ngồi cạnh một phụ nữ xinh đẹp tại một nơi lãng mạn và thơ mộng. Bởi vì bạn thừa hiểu rằng lúc đó gã ăn mày kia đang cố gắng xem bạn có đủ tri thức để đuổi ông ta đi mà không mất đồng xu nào không đấy.
    Quy
    Quy


    Tổng điểm : 386
    Tổng điểm : 3

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by Quy 8/5/2009, 19:42

    Theo toan hoc ma noi: Tu cach ma Hoa ngo noi co the Suy ra: Dao nay Hoa ngo hay ngoi o Cong vien vi anh em gia roi co may khi ngoi cong vien nua dau :-). Neu co ra cong vien thi anh em cung se trong vai thang an may chu khong phai la nguoi di cho.
    Do vay co the khang dinh: Hoa ngo dang yeu :-)
    Gió Lào
    Gió Lào


    Tổng điểm : 986
    Tổng điểm : 0

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by Gió Lào 9/5/2009, 10:08

    Quy him dao nay tap lam tham tu tu bao gio the. Trong truong hop nay thi sai bet. Vi sao?
    1/ Cong vien chi la noi danh cho ba loai nguoi chinh: cac cu cao nien, thieu nien nhi dong va thanh nien hu hong.
    MINH KHONG THUOC BA LOAI NGUOI TREN.
    2/ That la dai cho nhung ai dang yeu ma lai di vao cong vien, trong khi do thieu gi nhung cho hop hon cho nhung doi tinh nhan dang yeu.
    MINH KHONG PHAI LA NGUOI QUA DAI NHU THE.
    3/ Quy oi, cong vien bay gio ho dang chuan bi xay khach san roi. Co le doi den khi nao noi do bien thanh ks thi minh moi vao cong vien. He he..
    haopt
    haopt
    Admin


    Tổng điểm : 2506
    Tổng điểm : 6

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by haopt 11/5/2009, 11:22

    Hòa ơi, Anh em mình bây giờ cũng thuộc vào loại CAO NIÊN rồi đấy.
    Bài viết của Duyến rất hay đấy, chúng ta cần quan tâm và suy nghĩ đến những hiện tượng, sự việc xung quanh.
    Rất mong Duyến nhiệt tình tham gia diễn đàn hơn và có nhiều bài viết hay, bổ ích.
    Thanks
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 3/9/2009, 07:44

    Sưu tầm được bài này gần giống bài của Duyến, nhưng trình thì thấp hơn nhiều, với hy vọng sẽ được gặp Duyến nhiều hơn trên 4R 12B1.

    Marketing và hẹn hò

    Một ngày bạn nhìn thấy 1 cô gái rất đẹp. Bạn lại gần cô gái và nói: "Anh rất giàu, hãy lấy anh đi."
    Đó là marketing trực tiếp

    Bạn đang dự 1 bữa tiệc cùng đám bạn và nhìn thấy 1 cô gái đẹp. 1 trong số những người bạn của bạn lại gần cô ấy nói chuyện, anh ta chỉ tay về phía bạn và nói rằng: "Anh ấy rất giàu, lấy anh ấy đi!"
    Đó là quảng cáo

    Bạn nhìn thấy 1 cô gái đẹp. Bạn lại gần cô ấy và xin số điện thoại. Ngay ngày hôm sau bạn gọi cho cô ấy và nói: "Chào, tôi rất giàu, cô sẽ lấy tôi chứ?"
    Đó là Telemarketing

    Bạn đang ở bữa tiệc và nhìn thấy 1 cô gái đẹp. Bạn đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, lại gần cô ấy, rót rượu mời cô ấy. Bạn mời cô ấy khiêu vũ, nhặt túi cho cô ấy khi cô ấy đánh rơi. Cuối cùng, sau khi có những khoảnh khắc tuyệt vời cùng cô ấy tại bữa tiệc, bạn đưa cô ấy về nhà và nói: "Anh giàu cực, lấy anh nhé?"
    Đó là PR

    Bạn đang ở buổi tiệc và nhìn thấy 1 cô gái đẹp. Cô ta đứng dậy, đi về phía bạn và nói: "Anh giàu thật đấy, lấy em đi."
    Đó là nhận diện thương hiệu

    Bạn nhìn thấy 1 cô gái rất đẹp tại bữa tiệc. Bạn lại gần và nói: "Anh giàu, em có lấy anh không?". Ngay lập tức, cô ta cho bạn 1 cái tát.
    Đó chính là phản ứng của người tiêu dùng.
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 3/9/2009, 07:59

    Gửi Tùng, hy vọng giúp Tùng có bài thuyết giảng hay trước nhân viên

    Bán bảo hiểm nhân thọ

    Binh nhì Jones được gọi vào quân đội, anh được giao nhiệm vụ bán bảo hiểm nhân thọ chính phủ cho lính mới. Ít lâu sau, vị trung úy của đơn vị quân đội đó rất tò mò rằng tại sao anh chàng này lại có thể bán hết sạch số hợp đồng bảo hiểm được giao. Từ trước đến nay chưa ai có thể làm như vậy. Ngài trung úy nọ bí mật quan sát hành động của Jones ngoài phía cửa sổ, và sự thật là:
    Binh nhì Jones đang giải thích cho đám lính mới lợi ích của bảo hiểm nhân thọ: “Trong trường hợp các anh mua bảo hiểm nhân thọ, nếu các anh có ra chiến trường và không trở về thì chính phủ sẽ phải trả số tiền là 200,000 đô la Mỹ cho những người thụ hưởng. Nhưng nếu các anh không có bảo hiểm, thì dù các anh có tử trận ngoài chiến trường ác liệt kia, chính phủ cũng chỉ phải chi trả số tiền tối thiểu là 6000 đô la.”
    Binh nhì Jones chốt lại 1 câu: “Bây giờ, các anh thử nghĩ xem nhóm người nào trong số 2 nhóm người tôi vừa nói ở trên sẽ bị gọi vào chiến trường đầu tiên?”
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 14/9/2009, 11:23

    Sau đây là một câu trả lời của một người có thu nhập 500 nghìn đô mỗi năm cho cô gái mà mình đã giới thiệu cho Nam béo ở mục Tin vui cho Nam béo:

    Tôi đã đọc được tin này và rất lấy làm thích thú. Tôi đoán rằng có rất nhiều cô gái cũng có ước muốn lấy đại gia như bạn. Hãy cho phép tôi được phân tích tình huống của bạn như 1 nhà đầu tư chuyên nghiệp.
    Trước hết, mức thu nhập hàng năm của tôi là hơn 500 nghìn đô mỗi năm, tôi nghĩ mức lương này của tôi chắc chắn đã đáp ứng được nhu cầu của bạn, vì thế cho nên tôi hi vọng mọi người không nghĩ rằng tôi đang phí phạm thời gian khi trả lời bài của bạn đã post trên diễn đàn này.

    Đứng dưới góc độ là 1 doanh nhân, nhà đầu tư chuyên nghiệp, tôi nghĩ nếu quyết định lấy bạn làm vợ thì quả là một quyết định thiếu sáng suốt. Bạn có biết tại sao tôi lại nói như thế không? Hãy để tôi giải thích cho bạn hiểu.
    Chúng ta đi vào vấn đề luôn nhé, nói thẳng ra là bạn đang cố gắng trao đổi nhan sắc của mình lấy tiền có đúng không? Như thế chẳng phải giống như việc cô A bán sắc đẹp cho anh B, và anh B có đủ tiền để mua nhan sắc của cô A. Rất sòng phẳng và thẳng thắn. Tuy nhiên, vấn đề mấu chốt ở đây là nhan sắc có thể phai tàn theo năm tháng, nhưng tiền đầu tư thì không như vậy. Thực tế phũ phàng mà bạn phải chấp nhận đó là thu nhập của tôi tăng dần qua các năm, còn nhan sắc của bạn thì ngày một giảm, Vì thế nên nếu xét dưới góc độ kinh tế mà nói, tôi là một tài sản luôn luôn tạo ra giá trị gia tăng còn bạn chỉ là một tài sản khấu hao dần theo thời gian mà thôi.
    Nếu xét đến những điều khoản giao dịch của phố Wall, mỗi 1 phiên giao dịch đều có giao dịch mua hoặc bán. Chúng ta coi như việc tôi hẹn hò với bạn cũng là một phiên giao dịch đi. Nếu như giá trị giảm chúng ta sẽ bán, chỉ có ai ngốc mới giữ lại những tài sản đang giảm. Cũng giống như việc bạn muốn lấy chồng giàu chẳng hạn. Có thể bạn nghĩ tôi thật phũ phàng khi nói ra những điều này nhưng một tài sản mà có giá trị khấu hao lớn như vậy thì tốt nhất là nên bán hoặc là cho thuê tài chính.
    Bất kỳ người đàn ông nào với khoản thu nhập 500 nghìn đô mỗi năm đều không phải là những gã ngốc. Họ sẽ chỉ có thể hẹn hò với bạn như thực hiện một phiên giao dịch, nhưng nếu cưới theo kiểu giữ mãi một tài sản bất chấp nó tăng hay giảm giá thì không.
    Tôi khuyên bạn hãy quên chuyện lấy chồng giàu đi. Thay vào đó, hãy tự kiếm cho mình khoản thu nhập 500 nghìn đô mỗi năm để trở thành đại gia.
    Thân ái,
    Sumit Kishanpuria, Tổng Giám đốc Ngân hàng JP Morgan.
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 5/10/2009, 07:59

    Sao không hôn tôi?

    Một người đàn ông đang đi trên đường thì bỗng có 1 con ếch gọi giật lại và nói rằng: “Nếu như anh hôn tôi, tôi sẽ biến thành 1 nàng công chúa xinh đẹp.”
    Anh ta cúi xuống, túm lấy con ếch rồi bỏ vào túi. Con ếch lại nói vọng ra: “Nếu như anh hôn tôi, tôi sẽ biến thành 1 nàng công chúa xinh đẹp và sẵn sàng ở với anh 1 tuần”.
    Người đàn ông nọ lôi con ếch từ trong túi ra, cười với cô nàng ếch, rồi lại đặt trở lại túi. Cô nàng ếch lúc này gần như gào lên: “Nếu như anh hôn tôi, tôi sẽ trở thành công chúa xinh đẹp, sẵn sàng ở với anh và làm bất cứ thứ gì anh muốn.”
    Một lần nữa, anh chàng nọ lại lôi nàng ếch ra, cười, rồi bỏ vào túi.
    Cuối cùng, nàng ếch thều thào: “Có chuyện gì với anh thế? Tôi đã bảo anh tôi không phải là con ếch bình thường, tôi là 1 công chúa xinh đẹp, tôi sẽ ở với anh 1 tuần và làm mọi thứ anh yêu cầu. Tại sao anh vẫn không chịu hôn tôi?”
    Người đàn ông đáp: “Coi nè, tôi là một nhà kinh tế, tôi không có thời gian với bạn gái, nhưng với 1 con ếch biết nói như thế này thì tôi cũng có thể kiếm khá đấy!”
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 13/10/2009, 14:21

    Sao hồi xưa không biết Hào, Tùng nhỉ!!!

    3 vị luật sư đáng kính cùng với 3 doanh nhân nọ đang trên đường đến cuộc hội thảo ở thành phố láng giềng. Họ quyết định đi bằng tàu cho tiết kiệm chi phí. Tại ga tàu, 3 doanh nhân mua mỗi người 1 vé còn 3 vị luật sư thì chỉ mua có duy nhất 1 vé.
    3 doanh nhân rất ngạc nhiên vì hành động đó và hỏi: "Các anh có 3 người mà chỉ mua có 1 vé thế? Không sợ soát vé à?"
    Một trong 3 luật sư điềm tĩnh đáp: "Các anh cứ chờ đấy và sẽ thấy!"
    Họ cùng nhau lên tàu. 3 doanh nhân đã ngồi ghế đàng hoàng và nhìn thấy 3 vị luật sư kéo nhau vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại. Chưa đầy 5 phút sau, nhân viên soát vé tới và thu vé của từng người. Anh ta đi qua nhà vệ sinh, gõ cửa và nói: "Xin lấy vé!"
    Cửa nhà vệ sinh hé mở và 1 bàn tay thò ra cùng chiếc vé. Nhân viên soát vé cầm và đi sang toa khác. 3 vị luật sư lại đàng hoàng bước ra và chọn ghế ngồi trống.
    Các doanh nhân thảo luận 1 hồi và thấy đó là ý kiến rất hay. Nhất là trong thời buổi khủng hoảng này thì càng phải tiết kiệm chi phí. Sau khi cuộc hội thảo kết thúc, họ trở về và lần này các doanh nhân quyết định sẽ áp dụng cách mà các vị luật sư đã làm.
    Khi đến ga tàu, 3 doanh nhân chỉ mua 1 chiếc vé. Lần này, các doanh nhân còn ngạc nhiên hơn khi thấy 3 luật sư không mua chiếc vé nào.
    Các doanh nhân hỏi: "Làm thế nào mà 3 anh lại không mua chiếc vé nào thế?"
    Các luật sư trả lời: "Cứ chờ xem!"
    Lên tàu, 3 doanh nhân vội vã kéo nhau vào nhà vệ sinh ngồi và đóng cửa lại. 3 vị luật sư cũng đi vào nhà vệ sinh gần đó và đóng cửa. Chỉ vài phút sau, 1 trong 3 vị luật sư mở cửa đi ra ngoài và gõ cửa nhà vệ sinh nơi 3 doanh nhân đang ngồi. Anh ta gõ cửa nhẹ nhàng và nói: "Xin lấy vé!"
    haopt
    haopt
    Admin


    Tổng điểm : 2506
    Tổng điểm : 6

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by haopt 14/10/2009, 13:06

    Thực ra cũng có biết phần nào nhưng không dám thử. Chỉ sợ lần thử đầu tiên đã bị như ba chàng doanh nhân ở lượt về - dân VN ranh ma lắm. Có nhiều tình huống có thể xẩy ra khi đi tàu ở VN.
    - Nếu 3 chú chui vào được toa lét thì chắc là chết ngất trong đấy mà không ra được.
    - Khi kiểm tra vé, nhân viên soát vẻ sẽ yêu cầu mở toang cửa cho dù lúc đó đang làm gì. Khó có chuyện chỉ mở hé để đưa vé.
    Hồi trước cũng nhiều chú sinh viên nhảy tàu, trốn vé nhưng mình không đủ bản lĩnh nên đành chấp nhận dù biết rằng trước thời điểm lên tàu là lúc "tiền khô cháy túi".
    Đời sinh viên thật nhiều kỷ niệm, hầu trong chúng ta ai cũng đều có "thẻ sinh viên"
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 29/10/2009, 07:41

    Một doanh nhân đang lái xe ngang qua 1 trị trấn nhỏ thì bỗng thấy 1 người nông dân dắt theo 1 con lợn què. Doanh nhân ngoái lại nhìn và thấy rất ngạc nhiên.
    Tính tò mò nổi dậy, doanh nhân nọ lái xe vào vệ đường, đi đến gần người nông dân và hỏi: “Con lợn của anh bị què à? Anh có thể cho tôi biết nguyên nhân sao nó bị què không?”
    Người nông dân đáp: “Cậu sẽ chẳng thể tin được đâu, hài lắm!”. Con lợn này là vô giá với gia đình chúng tôi. Nó như là 1 thành viên của gia đình tôi vậy.”
    “Ok”, doanh nhân nói. “Tôi hiểu rồi, nhưng tại sao nó lại bị què?”
    Người nông dân tiếp tục: “À, 1 ngày con lợn này trở về nhà sau khi chạy giông khắp trang trại nhà tôi. Vợ tôi phát hiện ra ở mũi nó có vật gì màu đen. Chúng tối cố gắng lau sạch và phát hiện ra đó là dầu. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm khắp trang trai và phát hiện ra mỏ dầu. Các nhà phân tích nói đó là loại dầu sạch và quý nhất. Chính chú lợn này đã giúp chúng tôi trở thành tỷ phú. Đúng là có nằm mơ chúng tôi cũng không nghĩ rằng mình lại trở nên giàu có thế!”
    Doanh nhân nói: “Câu chuyện của bác thú vị thật, nhưng tại sao bác lại không nói cho tôi biết nguyên do con lợn của bác bị què?”
    Người nông dân điềm tĩnh đáp: “Tôi nghĩ là tôi đã nói rồi mà. Nhưng để tôi kể 1 trường hợp khác cho anh nghe. Vào nửa đêm hôm đó, cả nhà tôi thì đã đi ngủ hết rồi. Chú lợn này đã ngửi thấy mùi khét và chạy lên cầu thang. Nó chạy vào giường ngủ của 2 vợ chồng tôi và đánh thức chúng tôi dậy. Chính nó đã cứu mạng cả nhà tôi vì hôm đó nhà tôi cháy. Chính vì thế mà tôi nói nó rất có giá trị với chúng tôi.”
    Doanh nhân nọ gằn giọng: “Thôi bác làm ơn tập trung vào chuyên môn đi, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân tại sao con lợn này bị què thôi!”
    Người nông dân đáp thản nhiên: “Con lợn này quý như vậy thì tất nhiên là chúng tôi không nỡ ăn hết nó cùng 1 lúc được rồi.”
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 4/11/2009, 11:21

    Doanh nhân và cậu bé ăn xin

    Một cậu bé ăn xin bị mù cả 2 mắt đang ngồi ở bậc thềm của 1 toàn nhà, phía trước cậu là 1 cái mũ, trong đó có vài đồng tiền lẻ. Một tấm biển được viết bằng những dòng chữ nguệch ngoạc ngay bên cạnh chiếc mũ: "Tôi mù, làm ơn giúp."

    Một doanh nhân đi qua. Anh ta lấy trong ví của mình mấy đồng rồi để vào trong mũ cậu bé. Sau đó, anh lấy tấm biển, quay ngược nó lại, viết lên đó mấy chữ và để nó vào vị trí cũ.

    Chẳng mấy chốc mà chiếc mũ của cậu bé đã đầy tiền. Ngày càng nhiều người để ý đến cậu và cho cậu nhiều tiền hơn. Buổi chiều hôm đó doanh nhân nọ quay lại chỗ cậu bé mù xem mọi việc tiến triển ra sao. Cậu bé nghe bước chân và nhận ra đó là người đã thay đổi tấm biển của cậu, cậu liền hỏi: "Có phải ông là người đã viết gì đó lên tấm biển của tôi không? Ông đã viết gì thế?"

    Người đàn ông chậm rãi: "Tôi chỉ viết sự thật thôi. Tôi viết lại ý mà cậu đã viết nhưng cách diễn đạt khác hơn thôi."

    Bạn có đoán được doanh nhân này đã viết gì không? Câu trả lời là: "Hôm nay là 1 ngày đẹp trời và tôi không thể nhìn thấy nó."

    Bạn có nghĩ rằng tấm biển thứ nhất và thứ 2 giống nhau về mặt nghĩa không? Tất nhiên cả 2 tấm biển đều nói lên rằng cậu bé bị mù. Nhưng tấm biển thứ nhất đơn giản chỉ là cậu bé mù và cần được giúp đỡ. Nhưng tấm biển thứ 2 lại hàm ý rằng những người qua đường quả thật đã may mắn hơn cậu bé nhiều khi họ còn đôi mắt để nhìn thấy cuộc sống. Tấm biển này dường như đã gây ấn tượng với nhiều người qua đường vì thế đã thành công hơn tấm biển đầu tiên.
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 23/11/2009, 10:04

    Ăn mày cũng phải học kinh tế. Và đây là Doanh nhân nhé.

    Một doanh nhân gọi điện đến chương trình quà tặng âm nhạc trên đài tiếng nói và trình bày: "Xin chào, tôi vừa nhặt được 1 chiếc ví, trong đó có 5000 USD và 1 chứng minh thư mang tên Jan Ziegler, địa chỉ số 3 phố Seifert, Prague."

    Phát thanh viên nói: "Và bây giờ ông muốn chúng tôi thông báo cho người bi mất để đến nhận lại ví?"

    Doanh nhân đáp gọn: "Ồ không, nhà đài có thể vui lòng gửi tặng người đàn ông này 1 bài hát được không?"
    Gió Lào
    Gió Lào


    Tổng điểm : 986
    Tổng điểm : 0

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by Gió Lào 23/11/2009, 15:58

    PTV: Bài hát gì ông muốn gửi tặng thưa quý ông?
    Doanh nhân: Uhm, cho ông ấy nghe bài "..."

    12B1 ơi, đố các ngài biết, bài hát ấy là gì? Câu trả lời hay nhất sẽ được nhận một món quà bất ngờ... đó là chính bài hát đó.
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 5/12/2009, 08:40

    Trên một chuyến bay, mọi việc đang diễn ra bình thường thì bỗng tiếp viên trong cabin đột ngột thông báo với hành khách rằng máy bay đang gặp trục trặc và cần hạ cánh gấp. Tiếp viên nhắc nhở mọi người nên ngồi yên vị tại chỗ vì máy bay phải hạ cánh khẩn cấp.

    Một vài phút sau, phi công hỏi tiếp viên rằng mọi người đã sẵn sàng chưa. Tiếp viên đáp: "Tất cả mọi người đã sẵn sàng, duy chỉ có 1 doanh nhân đang đi phát danh thiếp! Danh thiếp của ông ta mang tên Tôn Lâm Tùng"
    Quy
    Quy


    Tổng điểm : 386
    Tổng điểm : 3

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by Quy 11/12/2009, 15:59

    Bài này không biết có ai đã post trước đó chưa nhỉ. Vừa đọc lại thấy hay nên chia sẻ để mọi người đọc cuối tuần nhé
    Nếu không gặp được Allen - người quét rác 10 năm về trước có lẽ giờ này, tôi đang quay cuồng trong vòng quay vô tận của đồng tiền”, Giám đốc Thái Hà Books - Nguyễn Mạnh Hùng chia sẻ quan điểm sống của mình.

    Học là việc của cả đời. Ngày tốt nghiệp đại học tôi mới mới bắt đầu sự nghiệp học hành của chính mình - học từ cuộc sống. Biết bao người thầy sau này đã dạy cho tôi vô vàn kiến thức. Họ là các giáo sư, tiến sĩ, các chủ tịch, tổng giám đốc của nhiều tập đoàn lớn trên thế giới. Tuy nhiên tôi không thể nào quên được một người thầy đặc biệt của mình - thầy Allen.

    Hằng ngày từ ký túc xá trên phố Mountain - Sydney (Australia), tôi khoác ba lô đi học hay lên thư viện. Mỗi buổi sáng, tôi đều bắt gặp một anh công nhân vệ sinh thu dọn quanh khu nhà. Anh luôn tươi cười và kèm theo là lời chào rất thân thiện “Hello, how are you” (Chào bạn, bạn khỏe chứ?). Anh làm như vậy ngay khi gặp tôi. Về phần mình tôi luôn lẳng lặng bước đi, khuôn mặt lạnh tanh và khó chịu. Trong đầu tôi lúc đó chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất “Thằng cha này thấy sang bắt quàng làm họ. Hắn thấy tôi có chức vụ, có tiền bạc, có học thức nên muốn bắt quen đây. Hắn thì có khác gì mấy cô công nhân vệ sinh hay đi dọn rác trước cổng nhà mình ở phố Thái Hà, Hà Nội”.

    Ngày tiếp theo, anh công nhân vệ sinh vẫn cười tươi, vẫn chào tôi hết sức niềm nở. Tôi vẫn khó chịu và đút hai tay vào túi quần đi thẳng. Khuôn mặt vênh váo. Ngày thứ ba vẫn vậy, anh quét rác lại chào tôi rất vui vẻ, khuôn mặt và thân hình thể hiện sự thân thiện với tôi. Tuy nhiên, trong lần này, để cho xong chuyện tôi đã trả lời anh ta một cách miễn cưỡng: “I am fine, thank you. And you?” (Tôi khỏe, cám ơn anh. Thế còn anh?) Tôi nói xong và chợt nhận thấy rằng mình đã cười. Tôi đã cười mà không biết, điều này không như trong kế hoạch ban đầu của một người coi thường anh công nhân dọn vệ sinh. Thú vị hơn tôi phát hiện ra khuôn mặt tươi tỉnh của chính mình, rằng hình như mình vui hơn, dễ chịu hơn, hạnh phúc hơn, thư giãn hơn.

    Vừa đi tôi vừa nghĩ về mình rồi lẩm bẩm: “Ta thật là ngu dốt”. Quả thật, từ trước đến nay, trong suốt bao nhiêu năm qua tôi đã có một suy nghĩ không đúng, rằng khi cười với ai đó tôi mang lại niềm vui cho họ. Khi bắt tay ai tôi luôn nghĩ mình ban ơn cho họ. Khi gần gũi ai, tôi luôn nghĩ họ được lợi từ tôi. Và, tôi thấy mình thật sai lầm. Bởi, khi tôi cười với anh công nhân quét rác này người được lợi đầu tiên không phải là anh ta mà là chính tôi.

    Và tôi chợt nhận ra rằng anh ta đâu có biết tôi là ai. Anh không hề biết tôi có bao nhiêu tiền, làm chức vụ gì, có học thức đến đâu. Trong mắt anh ta tôi từ ký túc xá bước ra tức tôi là sinh viên, là người đi học. Dù có học tiến sĩ, thạc sĩ hay đại học vẫn là người đi học, là sinh viên. Mà thậm chí anh cũng chẳng quan tâm tôi có là sinh viên hay không.

    Chủ tịch hội đồng quả trị Thái Hà Books - Nguyễn Mạnh Hùng từng học đại học và sau đại học tại Nga (Liên Xô cũ). Ông từng đảm nhận vị trí quan trọng của nhiều doanh nghiệp và tổ chức lớn.

    Ông Hùng từng học tập, công tác, tham quan, làm việc tại 39 quốc gia trong đó có Nga, Mỹ, Pháp, Australia, Anh, Nhật, Trung Quốc, Ai Cập, Thụy Điển, Italy... Biết 4 ngoại ngữ: Anh, Pháp, Nga, Trung trong đó 3 ngoại ngữ đầu thành thạo cả nghe, nói, đọc, viết. Tổng số thời gian sống ở nước ngoài là trên 16 năm.

    Ông bắt đầu giảng về quản trị kinh doanh từ 2003 sau khi từ Sydney, Australia về VN. Nơi giảng là: Tổ chức InWent (Đức), Hội Doanh nhân trẻ Hà Nội, Hiệp hội Nữ Doanh nhân Hà Nội; Các công ty và Trung tâm đào tạo: Đào tạo và Tư vấn ngân hàng BTC, PTI, Vitoria, VCCI, Viện quản lý Châu Á, Công ty chứng khoán Thăng Long, Chứng khoán Đại Dương, Công ty Thành Nam, Công ty Hà An, Ngân hàng Quân đội MB, Ngân hàng nhà Habubank, ngân hàng An Bình, Techcombank, Tổng công ty Phát hành sách TP HCM Fahasa, Công ty Vinapay, Kiều Gia… và rất nhiều doanh nghiệp khác.

    Trên thực tế tôi chỉ là một người châu Á da vàng, mũi tẹt. Nhưng anh ta cũng chẳng để ý đến chuyện ấy. Anh chỉ cười và chào tôi như đã và đang làm việc đó với tất cả những ai từ ký túc xá bước ra. Tất cả mọi người là bình đằng. Tất cả chúng ta là con người. Tôi thấy xẩu hổ và, tôi đã nhận ra vấn đề. Tôi đã được học một bài quý giá. Từ đó đi đâu, gặp ai tôi cũng chào và cười. Không chỉ cười mà là cười rất tươi. Cười từ trái tim mình, từ đáy lòng mình.

    Một bữa nọ khi từ thư viện về tôi phát hiện ra Allen - người quét rác đang ngồi uống cà phê trong quán. Anh ăn mặc rất lịch sự, vừa nhấm nháp ly café vừa đọc sách. Ngạc nhiên và tò mò, tôi lại gần làm quen, cùng uống café, cùng nghe nhạc với anh. Tôi không ngờ rằng người mặc bộ quần áo bảo hộ, đi lau nhà, quét rác mỗi sáng bây giờ lại biến thành một người lịch lãm, trí tuệ thế này. Anh đọc sách say sưa và đọc khá nhanh. Bài học nữa tôi đã học được: Mỗi lúc chúng ta đang đảm nhận vai diễn nào đó, lúc đóng vai nào phải làm tốt vai đó. Hơn nữa, không nên coi thường người công nhân quét rác. Anh ấy cũng đọc sách, cũng nghe nhạc, cũng thưởng thức café và các món ăn.

    Allen đã kể cho tôi nghe vanh vách về Kim Tự Tháp ở Ai Cập, về những gì còn sót lại từ vườn treo Babillon ở Iraq, về vùng đất lạnh và băng giá Siberie của nước Nga. Anh nói về thời kỳ La Mã, về chiến tranh Nam Bắc của nước Mỹ, về cuộc sống của người Eskimo. Đặc biệt anh nói về Việt Nam khi biết tôi là người Việt (Sau này anh kể rằng anh cứ ngỡ tôi là người Thái hay Indonesia).

    Hóa ra Alen đam mê đi du lịch. Anh đi du lịch qua sách. Những hiểu biết của anh làm tôi kinh ngạc. Hóa ra anh rất hiểu biết và có trí nhớ và sự tưởng tượng tuyệt vời. Allen hỏi tôi khu vực Hạ Long có bao nhiêu hòn đảo? Khi đó, vì không biết, tôi đã nói đại rằng quãng 1.000 hòn. Allen đã giảng giải về các hòn đảo, về đại lý, khí hậu, thảm thực vật và thủy sản cũng như tính chất vùng biển của 1.960 hòn đảo, (chứ không phải con số 1.000 như tôi nghĩ) trong vùng diện tích 1.553 km2 này. Nhờ Allen mà tôi, có lẽ, đến chết không quên được những con số này.

    Allen đề nghị tôi phân tích về nhạc Việt Nam, nhất là vấn đề đặc biệt của loại nhạc 5 nốt này. Tôi ngạc nhiên vì chưa bao giờ biết đến nhạc của đất nước mình lại chỉ có 5 nốt. Tôi luôn nghĩ nhạc gì thì nhạc, đã là nhạc thì phải là 7 nốt chứ. Cuối cùng tôi đã phải há miệng ra nghe Allen nói về chèo, về cải lương, về chầu văn, và về các loại nhạc cụ của Việt Nam, đất nước nơi tôi sinh ra và lớn lên. Allen đã dạy cho tôi bài học quý giá về tính tìm tòi khám phá, rằng tôi phải đọc nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn, quan sát và ghi nhớ nhiều hơn.

    Chính từ bài học quý giá này mà ngay sau khi về Việt Nam tôi đã quyết định lái xe làm một chuyến xuyên Việt. Tôi cũng quyết đi tham quan toàn bộ đất nước mình, không bỏ sót tỉnh nào. Tôi chợt nhận ra rằng mình đã bỏ qua rất nhiều điều quan trọng, rằng tôi đã đi đến tận 39 quốc gia nhưng lại chẳng hiểu được nhiều thứ đang diễn ra ngay tại đất nước mình.

    Ngày tôi đến thăm nhà của Allen, tôi lại học thêm được một bài học quý giá nữa. Allen có khoảng gần 1.000 cuốn sách. Là người học nhiều, đi nhiều, thường xuyên mua và đọc sách nhưng tủ sách của tôi cũng chỉ có quãng 3.000 cuốn. Còn Allen, một công nhân vệ sinh đã có một tủ sách quá vĩ đại. Anh đam mê sách và đã bỏ một khoản tiền lớn ra mua, trưng bày sách. Anh nói đã đọc hết những cuốn sách này. Thậm chí có những cuốn đọc đến 2-3 lần. Tôi nhớ khi đó tôi có mong muốn quỳ dưới chân anh xin nhận anh làm thầy.

    Cũng tại những lần đến thăm anh, tôi đã được học cách nấu ăn. Làm sao nấu đơn giản, đủ chất, ngon miệng mà không quá cầu kỳ. Một tình bạn thân thiết đã nảy mầm giữa một doanh nhân với một anh quét rác. Chuyện này tôi không thể tưởng tượng được trước đó một vài năm. Từ ngày gặp Allen tôi bỏ hẳn các tính xấu của mình: kiêu ngạo, soi mói, coi thường người khác. Tôi cũng trở nên điềm đạm hơn, nói nhỏ hơn, ít nóng tính hơn. Tôi cũng không còn “bệnh” nhìn hình dáng bên ngoài mà kết luận con người nữa. Tôi luôn niềm nở và giúp đỡ mọi người. Tôi quyết định chọn sứ mệnh “sẻ chia” của mình từ ngày đó.

    Cũng nhờ Allen và những người thày khác sau này tôi đã hiểu và thực hành nguyên tắc “cho mà không đòi hỏi, cho mà không cần nhận”. Tôi cũng đã triển khai mỗi ngày, mỗi giờ cách sống “pay it forward” - đáp đền tiếp nối. Cũng từ ngày đó cuộc đời của tôi luôn hạnh phúc, bình an và chan chứa yêu thương.

    Gần chục năm đã trôi qua. Bây giờ nghĩ lại, nếu không gặp được Allen, chắc tôi vẫn đang quay cuồng trong vòng quay vô tận của đồng tiền, không chút nghỉ ngơi, không dành thời gian để hiểu và sống hạnh phúc với những người xung quanh, trong đó có các bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm. Tôi thật biết ơn thầy tôi, bạn tôi - Allen.

    Nguyễn Mạnh Hùng Chủ tịch HĐQT, kiêm Giám đốc Thái Hà Books
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 9/2/2010, 07:46

    Một doanh nhân đến tham khảo phương pháp làm ăn ở một đất nước phát triển. Ông được mời đến một nhà máy sản xuất các sản phẩm từ cao su, vốn là một đối tác có quan hệ làm ăn từ trước.

    Đầu tiên, họ đưa ông tới thăm phân xưởng sản xuất núm vú chai cho trẻ em. Dây chuyền sản xuất tạo nên những tiếng "hiss, pop..." ồn ào nghe rất buồn cười.

    - Tiếng “hiss" là tiếng cao su được đổ vào trong khuôn - Người hướng dẫn giải thích - Còn tiếng "pop" sau đó là tiếng cây kim châm một cái lỗ vào núm vú cao su.

    Sau đó, họ đi tới một phân xưởng sản xuất bao cao su. Thật kỳ lạ, dây chuyển sản xuất lần này tạo nên những tiếng ồn ào kiểu "hiss, hiss, hiss, hiss - pop"...

    - Đợi chút đã! - Người đàn ông đi tham quan vội nói - Tôi biết tiếng "hiss, hiss" nghĩa là gì, nhưng tại sao lại có tiếng "pop"?

    - À, thì cũng giống như quy trình sản xuất núm cao su vậy mà! - Người hướng dẫn trả lời - Sau cứ bốn cái bao cao su thì chúng tôi lại... chọc một cái có lỗ.

    - Nhưng như thế thì không tốt gì cho bao cao su!

    - Vâng, nhưng lại rất tốt cho việc kinh doanh núm vú cao su!
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 3/3/2010, 08:29

    Cuối ngày, doanh nhân nọ cộng doanh thu bán hàng trong ngày, thấy nhân viên mới đến bán được những 100 ngàn đôla chỉ trong vòng có 1 ngày, chủ cửa hàng rất ngạc nhiên bèn gọi anh này lên hỏi: “Chỉ với một vị khách, làm thế nào mà cậu bán được ngần ấy tiền hàng thế? Cậu có bí quyết gì thì chia sẻ cho những người khác?”

    Anh chàng bèn đáp: “Đầu tiên, ông ta đến và hỏi mua một lưỡi câu nhỏ. Sau đó tôi khuyên ông ta mua thêm một cái loại vừa và một cái lớn. Mua xong lưỡi câu, tôi bảo ông ta nên mua thêm dây câu: loại nhỏ, loại nhỡ và loại to. Tiếp đến là cần câu, lều câu, xuồng câu hai động cơ... Cuối cùng, thay vì chúng ta phải chở hàng đến tận nhà cho khách, tôi khuyên ông ta nên mua luôn một chiếc microbus chuyên dùng để chở xuồng và đi picnic.”

    Ông chủ ngạc nhiên: “Như vậy là cậu đã thuyết phục và bán cho ông ta tất cả mọi thứ bắt đầu từ ý định chỉ mua một cái lưỡi câu. Cậu thật là tuyệt!”

    Cậu nhân viên xua tay: “Không hẳn thế đâu, thưa sếp! Ông ta đến mục đích chính là mua một hộp băng vệ sinh cho vợ. Nhưng tôi khuyên ông ta rằng: Nếu vợ ông ở tình trạng như vậy thì chán quá. Tôi nghĩ ông không nên ở nhà mà tốt nhất là đi câu vài ngày.”
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 27/3/2010, 08:12

    Một số công ty bảo hiểm ở bang Johor, Malaysia đang tuyển các nữ nhân viên chấp nhận quan hệ tình dục với khách hàng tiềm năng.

    Theo nhật báo Guang Ming, ý đồ tuyển dụng của những công ty này rất rõ ràng. Họ dành lợi thế cho những ứng viên là người đã ly hôn, các bà mẹ đơn thân hoặc những cô gái trẻ đang túng thiếu.

    “Họ là những phụ nữ sẵn sàng làm mọi chuyện vì tiền”, một nguồn tin giấu tên cho hay. Sau khi trúng tuyển, nhiệm vụ của những nhân viên này là tiệc tùng cùng khách hàng tiềm năng tại những hộp đêm hoặc quán karaoke. Mục đích chính là để tiếp cận và tán tỉnh các nam giới ở độ tuổi trung niên, làm chủ doanh nghiệp nhỏ và có trình độ học vấn không cao.
    Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, các nữ nhân viên sẽ bị trừng phạt bằng cách chụp ảnh khêu gợi quảng cáo cho các hãng đồ lót. Họ cũng buộc phải trả các khoản tiền phạt từ 1.000 - 3.000 Ringgit (tương đương 301 - 903 USD).

    Phó Tổng nghiên cứu xem có thể áp dụng cho BIC được không, và mời các chàng trai 12B1 là khách hàng đầu tiên nhé.
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 14/4/2010, 13:04

    Trước khi về hưu vào tháng 7/2008, Bill Gates đã đưa ra 10 lời khuyên dành cho các bạn thanh niên trên con đường lập nghiệp. Biết đâu nhờ học hỏi những lời khuyên bổ ích này, một ngày nào đó bạn sẽ trở thành một Bill Gates thứ hai?

    Mình sẽ post liên tục 10 câu nói bất hủ đó, hy vọng 12B1 tuy không còn trẻ nữa nhưng có thể sẽ làm được một cái gì đó. OK???

    1. “Cuộc sống vốn không công bằng – Hãy tập quen dần với điều đó.”
    -> Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

    2. “Không ai quan tâm đến lòng tự trọng của bạn đâu. Mọi người chỉ trông đợi bạn đạt được điều gì đó trước khi bạn cảm thấy hài lòng về bản thân.”
    -> Lòng tự trọng thái quá có thể sẽ gây khó khăn cho công việc của bạn. Đừng quá đề cao lòng tự trọng của mình vì điều người ta quan tâm là bạn đạt được gì, chứ không phải là lòng tự trọng.
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 14/4/2010, 17:11

    TIẾP NHÉ

    3. “Bạn sẽ không thể kiếm được 40.000 USD/năm ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Bạn cũng không là một ông sếp lớn có điện thoại gắn trên ô tô cho đến khi bạn kiếm được hai thứ đó.”
    -> Thường thường, bạn không thể giàu có nếu chỉ vừa mới tốt nghiệp trung học. Tuy nhiên, để trở thành một nhà quản lý cấp cao, bạn cần có cả hai: bằng tốt nghiệp trung học và tiền bạc.

    4. “Nếu bạn nghĩ rằng giáo viên của mình thật hắc ám thì hãy đợi đến khi bạn làm việc dưới trướng một ông chủ. Rồi bạn sẽ thấy với ông ta thì không có khái niệm nhiệm kỳ nắm quyền.”
    -> Đừng than vãn rằng sếp của bạn khó tính quá. Khi ngồi trên ghế nhà trường, lúc gặp khó khăn trong học tập thì có giáo viên giúp đỡ bạn. Tuy nhiên, nếu lúc đó bạn lại cảm thấy mọi khó khăn bạn gặp phải đều do những yêu cầu quá nghiêm khắc từ phía giáo viên, thì bạn đừng nên đi làm. Đơn giản là vì nếu không có những yêu cầu nghiêm khắc từ phía công ty, thì chắc chắn bạn sẽ không làm gì và nhanh chóng thất nghiệp. Và lúc này cũng sẽ không có ai giúp đỡ bạn cả.

    5. “Nếu như bạn làm rối tung mọi chuyện lên thì đó không phải lỗi của bố mẹ bạn, thế nên đừng có mà ta thán về lỗi lầm của bạn, hãy rút kinh nghiệm từ chúng.”
    -> Đừng quy thất bại của bạn cho định mệnh. Tất cả những gì bạn cần hiện giờ là giữ bình tĩnh và bắt đầu lại từ đầu.
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 15/4/2010, 11:09

    6. “Trước khi bạn ra đời, bố mẹ của bạn đã chẳng “đáng chán” như bây giờ. Bố mẹ đã trả những hoá đơn của bạn, giặt giũ quần áo bạn sạch sẽ và lắng nghe bạn kể xem bạn sành điệu như thế nào. Vì vậy trước khi cằn nhằn bố mẹ điều gì thì hãy dọn dẹp buồng ngủ của bạn cho ngăn nắp đi đã.”
    -> Bạn nên thể hiện lòng biết ơn của mình với bố mẹ vì đã dành phần lớn cuộc đời nuôi bạn khôn lớn. Sự “cổ lổ sĩ” của bố mẹ bạn ngày nay là cái giá họ phải trả cho sự lớn khôn của bạn.

    7. “Ở trường học có thể không có người thắng kẻ thua nhưng ở trường đời thì không phải vậy. Ở một số trường học người ta còn hủy bỏ những điểm rớt và cho bạn cơ hội để bạn giành điểm cao. Trong cuộc sống thực không bao giờ có chuyện như thế đâu.”
    -> Hãy tự nhủ rằng bạn luôn có thể trở thành người đứng đầu, như vậy bạn sẽ có nhiều động lực hơn để phấn đấu cho sự nghiệp của mình.

    8. “Cuộc sống không được chia thành những học kỳ. Bạn cũng chẳng có mùa hè để nghỉ ngơi và rất ít ông chủ nào quan tâm và giúp bạn tìm ra cơ hội này. Hãy tự làm điều mình muốn trong thời gian nhàn rỗi của bạn.”
    -> Đừng luôn ngóng chờ các ngày nghỉ lễ, nếu không bạn sẽ bị tụt hậu so với đồng nghiệp của mình. Sự tụt hậu này đồng nghĩa với sự đào thải và thất nghiệp.

    9. “Truyền hình không phải là cuộc sống thực. Trong cuộc sống, người ta phải biết rời khỏi quán cà phê giải trí để đi làm việc.”
    -> Ai cũng thích xem phim truyền hình. Tuy nhiên, bạn không nên xem quá nhiều vì đó không phải là cuộc sống của bạn và tư tưởng của bạn sẽ bị chúng ảnh hưởng. Cuộc sống của bạn nên do bạn quyết định.

    10. “Hãy hòa nhã với những kẻ dở hơi. Ai biết được ngày sau và khi đó bạn có thể phải làm việc cho một kẻ như vậy.”
    -> Bạn nên hòa nhã với mọi người. Trong cuộc sống luôn xảy ra những điều bạn không muốn chút nào. Hãy cởi mở với sếp và đừng nói xấu sau lưng họ vì nó sẽ chẳng giúp ích gì cho bạn đâu.
    hoang hung
    hoang hung


    Tổng điểm : 688
    Tổng điểm : 4

    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by hoang hung 28/1/2011, 18:36

    Trong thời kỳ suy thoái kinh tế, một anh chàng vào quán rượu nói với chủ quán, gọi rượu đãi tất cả mọi người ở đó.
    Chủ quán đáp lời:
    - Được thôi, nhưng chúng ta đang trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Tôi muốn nhìn thấy tiền của anh trước.
    Anh chàng liền rút ra một nắm tiền đặt lên quầy. Không thể tin vào mắt mình, ông chủ tiệm hỏi:
    - Anh lấy số tiền đó ở đâu vậy?
    - Tôi là một tay cá độ chuyên nghiệp! – Anh ta trả lời.
    - Làm sao có chuyện đó được. Khi cá cược luôn chỉ có 50% cơ hội thắng độ, đúng không?
    - Tôi chỉ cá độ những gì tôi tin chắc sẽ thắng thôi! Anh chàng bình thản nói
    - Ví dụ?
    - Ví dụ nhé, tôi cá với ông 50 đôla rằng tôi có thể cắn được mắt phải của tôi.
    Ông chủ quán nghĩ ngợi một lúc rồi nhận lời.
    Anh chàng nọ lôi con mắt giả của anh ta và cắn.
    - Trời ơi! Anh lừa tôi à? – Ông chủ quán vừa nói vừa đau khổ rút tiền đưa cho anh chàng.
    - Được rồi, tôi cho ông một cơ hội khác: Tôi cá với ông 50 đôla nữa rằng tôi có thể cắn mắt trái của tôi.
    Ông chủ lại suy nghĩ một lúc rồi quyết định:
    - OK! Anh không bị mù. Tôi đã quan sát anh đi vào đây. Tôi sẽ chấp nhận vụ cá cược này.
    Anh chàng kia lôi hàm răng giả cắn mắt trái.
    - Anh lại lừa tôi một lần nữa rồi! – Ông chủ quán cay cú.
    - Đó là cách tôi kiếm được tiền đó ông bạn. Thôi, tôi chỉ lấy của ông một chai scotch thay vì những số tiền thắng cược.

    Cầm chai rượu trên tay, anh ta đi về phía cuối phòng, cả buổi tối anh ta vui vẻ đánh bạc với một số người địa phương. Sau vài giờ đánh bạc và uống rượu anh ta quay trở lại quầy. Lúc này anh chàng đã say khướt, lè nhè nói:
    - Ông chủ, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, tôi cá với ông 500 đôla rằng tôi có thể đứng trên cái quầy này chỉ với một chân, và tè vào chai whiskey trên giá đằng sau ông mà không bị rơi ra một giọt nào.
    Ông chủ quán lần này chắc mẩm thắng cược vì thấy anh kia thậm chí không thể đứng vững với cả hai chân, nữa là một:
    - Thôi được tôi chấp nhận cá với anh.
    Anh chàng lúc này liền đứng lên quầy bằng một chân bắt đầu tè. Anh ta “tưới” vào tất cả mọi chỗ, cả người chủ quán, cả quầy bar và cả vào anh ta nữa nhưng không hề một giọt nào vào được chai whiskey kia.
    Ông chủ quán hớn hở vừa cười vừa nói:
    - Này cậu, cậu nợ tôi 500 đôla nhé!
    - Đúng vậy! Nhưng tôi vừa mới cá với đám người ở góc đằng kia 1.000 USD rằng tôi có thể vừa tè lên người ông, lên quầy bar mà vẫn có thể làm ông cười sung sướng được đấy.

    .........
    Năm mới kiếm tiền bàng cá cược nhé các bạn.

    Sponsored content


    ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ Empty Re: ĂN MÀY CŨNG PHẢI HỌC KINH TẾ

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: 27/4/2024, 11:40